Chương trước
Chương sau
Thẩm Nại Tuyết và Lê Mộng Ly liều mạng dụi dụi mắt, còn tưởng rằng mình vừa nhìn lầm.  

 

 

Hai người liếc nhìn nhau, cũng nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương!  

 

"Anh Diệp, anh đang làm gì vậy?"  

 

Thẩm Nại Tuyết mang theo tiếng khóc nức nở.  

 

Cô ta còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh chịu áp lực quá lớn nên tinh thần có vấn đề!  

 

Một giây kế tiếp.  

 

Phù văn xung quanh Diệp Bắc Minh bắt đầu khởi động, một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi xuất hiện!  

 

Cánh tay bị chặt đứt rơi xuống đất đã biến mất!  

 

Cánh tay của Diệp Bắc Minh đã khôi phục như trước, dường như không bị sao cả!  

 

"Chuyện này… Làm sao có thể!"  

 

Thẩm Nại Tuyết mở cái miệng nhỏ nhắn ra.  

 

Lê Mộng Ly hít một hơi khí lạnh: "Anh… Sao anh làm được vậy?"  

 

Đôi mắt đẹp của cô ta hiện lên vẻ kinh sợ, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diệp Bắc Minh!  

 

Lúc này, Diệp Bắc Minh mở mắt ra: "Đây chính là phép tắc Luân Hồi sao? Sức mạnh của phép tắc đã ảnh hưởng bản thân!"  

 

Mặc dù cánh tay bị chặt đứt, nhưng vẫn có thể trở lại như trước!  

 

“Mặc dù chỉ có vài giây ngắn ngủi, nhưng nếu đó là trận chiến sinh tử thì sao?”  

 

“Sau khi bị thương nặng, vận chuyển phép tắc Luân Hồi thì đã trở lại trạng thái không bị thương của vài giây trước!”  

 

"Đệt!"  

 

Diệp Bắc Minh không nhịn được chửi thề một câu: "Đây thật là đáng kinh ngạc mà!"  

 

Lê Mộng Ly kêu lên: "Không thể nào, anh đã nhận thức được phép tắc sức mạnh sao?"  

 

Vẻ mặt Thẩm Nại Tuyết đầy mờ mịt: "Phép tắc Luân Hồi? Đã xảy ra chuyện gì?"  

 

Diệp Bắc Minh không giải thích.  

 

Mà anh chỉ đứng dậy, nhìn về phía một góc hang động: "Đi ra đi!"  

 

"Còn có người khác sao?"  

 

Lê Mộng Ly và Thẩm Nại Tuyết đều kinh ngạc!  

 

"Hahahaha!"  

 

Một giọng nói già nua vang lên, tràn ngập huyết khí.  

 

Một Huyết Ảnh già nua ngưng tụ thành hình, hài lòng nhìn Diệp Bắc Minh: "Người trẻ tuổi, đã nhiều năm như vậy!"  

 

"Cậu là người đầu tiên hiểu rõ được phép tắc sức mạnh, hiện tại bổn tọa cho cậu một cơ hội!"  

 

"Lập tức bái bổn tọa làm sư phụ của cậu, bổn tọa cam đoan cậu sẽ trở thành người tu võ đứng đầu trong Huyền Giới!"  

 

"Hả?"  

 

Lê Mộng Ly và Thẩm Nại Tuyết rất kích động!  

 

Ánh mắt hai người nóng như lửa, hô hấp dồn dập.  

 

Chỉ ước gì mình là Diệp Bắc Minh và đồng ý ngay lập tức!  

Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, quan sát Huyết Ảnh: "Ông là ai?"  

 

 

"Hừ, ông đây đương nhiên là chủ nhân của thần mộ này rồi!"  

 

 

Huyết Ảnh hừ lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: "Thế nào? Cậu không tin à?"  

 

 

Diệp Bắc Minh cười nói: "Mặc kệ ông là ai, tôi cũng không có hứng thú làm đệ tử của ông!"  

 

Huyết Ảnh nheo mắt lại: "Cậu có biết từ chối bổn tọa thì sẽ có kết cục gì không?"  

 

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười đầy ẩn ý: "Ông đang uy hiếp tôi sao?"  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.