Chủ Luân Hồi nở nụ cười: “Cô ta là đệ tử của bản tọa, cũng chỉ là một sản phẩm thất bại!”
“Một kẻ vô dụng mà thôi, cho cậu!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày, anh xoay người rời đi.
Cửa đại điện từ từ khép lại!
Giọng Chủ Luân Hồi chậm rãi vang lên: “Tiểu tử, đừng khiến bản tọa thất vọng!”
…
Vừa đi ra khỏi đại điện, Diệp Bắc Minh lập tức truyền âm cho tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tiểu Tháp, ông ta nói thật sao?”
“Tôi là người Luân Hồi?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Khả năng cao là thật!”
Lòng Diệp Bắc Minh trùng xuống: “Người Luân Hồi là gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Người Luân Hồi tức là người vẫn còn lưu giữ dấu ấn của kiếp trước!”
“Cậu có thiên phú nghịch thiên, tu võ cực kỳ lợi hại, có khả năng là bởi vì giữ lại thiên phú từ kiếp trước!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Kiếp trước?”
Đột nhiên.
Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu, anh như bắt được cái gì đó!
“Tiểu Tháp, ông nói xem, liệu kiếp trước tôi có phải là chủ nhân đầu tiên của tháp Càn Khôn Trấn Ngục không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giật nảy người.
Ngay sau đó ông ta mỉm cười chột dạ: “Nhóc, cậu đừng có mà ăn nói bậy bạ!”
“Chủ nhân đầu tiên của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3669166/chuong-3327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.