Chương trước
Chương sau
 Chủ Luân Hồi nở nụ cười: “Cô ta là đệ tử của bản tọa, cũng chỉ là một sản phẩm thất bại!”  

 

 

“Một kẻ vô dụng mà thôi, cho cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày, anh xoay người rời đi.  

 

Cửa đại điện từ từ khép lại!  

 

Giọng Chủ Luân Hồi chậm rãi vang lên: “Tiểu tử, đừng khiến bản tọa thất vọng!”  

 

…  

 

Vừa đi ra khỏi đại điện, Diệp Bắc Minh lập tức truyền âm cho tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tiểu Tháp, ông ta nói thật sao?”  

 

“Tôi là người Luân Hồi?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Khả năng cao là thật!”  

 

Lòng Diệp Bắc Minh trùng xuống: “Người Luân Hồi là gì?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Người Luân Hồi tức là người vẫn còn lưu giữ dấu ấn của kiếp trước!”  

 

“Cậu có thiên phú nghịch thiên, tu võ cực kỳ lợi hại, có khả năng là bởi vì giữ lại thiên phú từ kiếp trước!”  

 

Diệp Bắc Minh cau mày: “Kiếp trước?”  

 

Đột nhiên.  

 

Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu, anh như bắt được cái gì đó!  

 

“Tiểu Tháp, ông nói xem, liệu kiếp trước tôi có phải là chủ nhân đầu tiên của tháp Càn Khôn Trấn Ngục không?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giật nảy người.  

 

Ngay sau đó ông ta mỉm cười chột dạ: “Nhóc, cậu đừng có mà ăn nói bậy bạ!”  

 

“Chủ nhân đầu tiên của tôi vô địch khắp trên trời dưới đất, nếu cậu là chuyển thế của anh ta!”  

 

“Tôi chắc chắn sẽ nhận ra cậu ngay lập tức, vì thế cậu không phải chuyển thế của anh ta!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lập lòe: “Vậy sao?”  

 

“Nếu tôi thật sự là người Luân Hồi, vậy thì kiếp trước của tôi là ai?”  

 

Anh là người hiện đại, nhìn thấy nhiều tin tức trên mạng.  

 

Cho nên không quá ngạc nhiên về thuyết luân hồi chuyển thế.  

 

Cho dù có thể người Luân Hồi hay không, anh vẫn là Diệp Bắc Minh!  

 

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng: “Chúng ta đi thôi!”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt đi đến với bộ váy trắng tinh.  

 

Cô ta cố gắng buộc chặt đai lưng, nhưng vẫn không che được phần bụng hơi nhô lên của mình!  

 

Thấy Diệp Bắc Minh nhìn bụng mình.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt liếc anh một cái: “Tôi dẫn cậu đến vùng đất Thiên Tuyệt!”  

 

Nói rồi, cô ta đi ra ngoài cốc Luân Hồi.  

 

Tốc độ của hai người họ rất nhanh, đi thẳng đến vùng đất Thiên Tuyệt.  

 

Dọc đường đi, đâu đâu cũng là lệnh truy nã!  

 

Hơn một nghìn tông môn treo giải thưởng cực cao.  

Dù chỉ biết tin tức về anh thì cũng có thể được thưởng một triệu nguyên thạch!  

 

 

“Thiên Đạo Tông, Vũ Cực Tông, Sát Minh… Ha ha!”  

 

 

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh cực kỳ lạnh lẽo.  

 

 

Anh lấy mặt nạ tím ra, chậm rãi đeo lên mặt!  

 


Khí tức hồng hoang phả vào mặt!  

 

 

Khoảng không bên trên vùng đất Thiên Tuyệt bị bao phủ bởi sự hỗn độn, thậm chí còn không nhìn thấy ánh sao!  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.