Chương trước
Chương sau
Cúi đầu nhìn xuống, thực sự có thể nhìn thấy cơ thể và tay chân của mình!  

 

 

"Mẹ kiếp!"  

 

"Tiểu Tháp, chẳng lẽ tôi chết rồi sao?"  

 

Lúc trước Diệp Bắc Minh tiến vào nghĩa địa thì cũng chỉ là ý thức tiến vào thôi!   

 

Lần này, thần hồn lại xuất hiện ở trong nghĩa địa!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã từng nói, đây chính là nghĩa địa thần hồn của các chủ nhân trước đây của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

Thần hồn của anh lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ anh thực sự đã chết rồi sao?  

 

"Yên tâm, cậu chưa chết, vẫn còn đang sống tốt lắm!"  

 

Một giọng nói tang thương vang lên: "Vừa rồi tôi mạnh mẽ chiếm đoạt thân thể của cậu vì không muốn làm tổn thương thần hồn của cậu!"  

 

"Cho nên mới lấy thần hồn của cậu ra, tạm thời cất giữ ở trong nghĩa địa Hỗn Độn!"  

 

"Nghĩa địa Hỗn Độn?"  

 

Diệp Bắc Minh hơi sửng sốt.  

 

Hóa ra nơi này tên là nghĩa địa Hỗn Độn!  

 

Đột nhiên, anh lập tức phản ứng lại: "Chờ một chút, ông là ai?"  

 

Trong nghĩa địa Hỗn Độn, ngoại trừ thần chủ tuyệt thế thì chỉ có Băng Phách thôi.   

 

Vậy giọng nói thứ ba này là ai?  

 

"Tôi là tổ tiên của Hoa tộc Thượng Cổ, Hiên Viên thị!"  

 

Thân thể Diệp Bắc Minh run lên: "Cái gì?"  

 

Không dám tin nhìn về chỗ sâu nhất của nghĩa địa.  

 

Quả nhiên.  

 

Trong số bia mộ của Tam Hoàng Ngũ Đế, một trong số đó lóe lên ánh sáng nhàn nhạt!  

 

Bởi vì quá mức mờ nhạt, gần như cùng màu với nghĩa địa nên vừa rồi Diệp Bắc Minh cũng không chú ý tới!  

 

"Ực..."  

 

Diệp Bắc Minh nuốt nước miếng một cái: "Ông thật sự là Hiên Viên Hoàng Đế?"  

 

"Tổ tiên trong truyền thuyết của thần thoại Hoa Tộc? Ông thực sự tồn tại sao?"  

 

Trong nghĩa địa vĩnh cửu, một giọng nói già nua vang lên: "Hoa tộc Thượng Cổ, Tam Hoàng Ngũ Đế!"  

 

"Vì sao không tồn tại?"  

 

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: "Nếu đã như vậy, vì sao Huyền Giới bây giờ không có một người nào của Hoa tộc Thượng Cổ?"  

 

Hiên Viên Hoàng Đế trầm mặc.  

 

Một lúc sau, ông ấy mới bật cười: "Ai nói không có? Chỉ là bọn họ đều đã quên mất tổ tiên của chính mình!"  

 

"Không chịu thừa nhận mình là người của Hoa tộc Thượng Cổ thôi. Ngược lại, nhà họ Diệp của các người vẫn còn giữ được tâm hồn trong sáng!"  

 

Diệp Bắc Minh cau mày: "Vì sao Hoa tộc Thượng Cổ lại bị tiêu diệt?"  

 

Giọng nói vang lên từ bia mộ: "Ngay từ đầu đã hỏi một vấn đề lớn như vậy, dựa vào thực lực hiện tại của cậu còn chưa xứng đáng để biết đâu!"  

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhún vai: "Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, ông không muốn nói thì thôi vậy".  

 

 

Đột nhiên.  

 

 

"Diệp Bắc Minh!"  

 

 

Hiên Viên Hoàng Đế hét lớn một tiếng: "Thái độ của cậu là gì? Là hậu duệ của Hoa Tộc!"  

 


Diệp Bắc Minh cười: "Ông có xem tôi là hậu duệ của Hoa Tộc sao?"  

 

 

Hiên Viên Hoàng Đế lại trầm mặc một lần nữa.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.