Thậm chí cách biệt không chỉ có ngàn dặm.
“Mẹ kiếp!”
Trịnh Thiên Tứ tức điên.
Vẻ mặt anh ta vặn vẹo: “Đồ đĩ, tôi có ý tốt muốn cứu mạng cô, nể mặt cho rồi mà không biết ngượng!”
“Được, nếu đã vậy thì để tôi chơi cô trước!”
Nói xong, anh ta bước tới chỗ Sở Vị Ương.
Giọng ông Quách vang lên: “Cậu chủ, một tiếng nữa là thú triều tới!”
“Vẫn nên chớ lãng phí thời gian!”
Trịnh Thiên Tứ cười tà ác: “Tôi còn một tiếng nữa à?”
“Sẽ không lâu lắm đâu, mười phút đủ rồi!”
“Anh... anh định làm gì?”
Sở Vị Ương biến sắc, cô ta không sợ chết.
Nhưng không muốn đánh mất trong trắng trước khi chết.
Trịnh Thiên Tứ cười đầy thâm ý: “Làm gì à? Cô bảo tôi muốn làm gì nào?”
Sở Vị Ương xoay người bỏ chạy.
Trịnh Thiên Tứ tung một trảo, một luồn lực lượng mạnh mẽ ập tới.
Sở Vị Ương quỳ rạp xuống đất, cả người đã bị khóa chặt.
Đầu gối cắm chặt vào mặt đất.
Cô ta gắng thẳng người dậy, tạo thành một hình chữ Z.
Đôi mắt Trịnh Thiên Tứ rực lửa, miệng lưỡi khô đắng , anh ta cởi áo nhào lên.
“Cô Sở... cũng bị chà đạp...”
“Chao ôi...”
Bốn người đồng đội thở dài, nhắm mắt lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3669139/chuong-3300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.