Lại lấy ra mấy viên đan dược, đút cho Diệp Tâm ăn vào.
Không bao lâu sau Diệp Tâm liền mở đôi mắt to ngập nước ra, nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì lập tức nhào vào trong lòng anh: “Bố! Không phải Tâm Nhi đang nằm mơ chứ?”
“Bố thật sự tới cứu Tâm Nhi, thật tốt quá!”
Diệp Bắc Minh ôm Diệp Tâm, trên mặt lộ ra nụ cười đã lâu không gặp.
"Bố, mẹ đâu rồi ạ?", Diệp Tâm mở to đôi mắt nghi hoặc nhìn anh.
Diệp Bắc Minh vỗ trán: “Là bố sơ suất, suýt nữa thì quên mất!”
Anh suy nghĩ một cái, thông báo cho Tôn Thiến ở trong di tích Côn Luân Thượng Cổ, sau đó đưa cô ấy ra ngoài di tích Côn Luân Thượng Cổ!
“Tâm Nhi!”
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Tâm, Tôn Thiến lập tức nhào đến, một nhà ba người ôm nhau thật chặt.
Mãi cho đến đêm khuya, Diệp Tâm mới mệt mỏi đi ngủ.
Tôn Thiến đặt Diệp Tâm sang một bên, mình thì nằm dựa vào lòng Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, vất vả cho anh rồi...”
Diệp Bắc Minh cười: “Chỉ cần em và Tâm Nhi không có việc gì...”
Tôn Thiến tươi cười đưa hai chân vòng lấy eo Diệp Bắc Minh: “Hừ, làm hại mẹ con bọn em phải tách ra lâu như vậy!”
“Đêm nay, em sẽ trừng phạt anh một trận!”
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ lắc đầu: “Con gái còn ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3669134/chuong-3295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.