Bỗng nhiên, một luồng khí kình giáng xuống, nước suối cuồn cuộn hắt hết lên người Nhan Như Ngọc.
Nháy mắt cả người cô ấy ướt đẫm.
Quần áo vốn mong manh nay dán hết vào người cô ấy.
Nhan Như Ngọc kinh hãi: “Chu Thực, anh định làm gì đó?”
Chu Thực cười xấu xa, nhanh chóng bước tới chỗ Nhan Như Ngọc: “Em Như Ngọc à, tôi rất thích em đó!”
“Phong cảnh nơi này non xanh nước biết, hay là em theo tôi được không?”
“Chỉ cần em theo tôi, tôi cam đoan sẽ dẫn em đi tìm anh Diệp của em ngay lập tức!”
Mắt hắn ta đỏ ngầu, miệng khô lưỡi đắng.
Hắn ta nhìn Nhan Như Ngọc chằm chằm như sói đói.
Nhan Như Ngọc hoảng sợ, quát to: “Chu Thực, anh có biết mình đang làm gì không hả?”
“Nếu tôi nói với sư phụ, lẽ nào anh không sợ sư bá Thiên Khiếm hay sao?”
“Sợ hả? Ha ha ha!”
Chu Thực bật cười thành tiếng rồi chỉ vào ông già mặc áo xám kia: “Ông ta là người hầu bên cạnh ông nội tôi, có biết tại sao ông nội phái ông ta theo tôi không?”
“Trước kia, khi tôi chơi đùa với nữ đệ tử của hàng loạt tông môn cũng có vài tên mắt mù tới cản!”
“Là ông ta đã giúp tôi dọn dẹp đấy!”
Ông già mặc áo xám kia bước lên, chặn đứng đường lui của Nhan Như Ngọc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3669071/chuong-3232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.