Chương trước
Chương sau
 

 Trong lòng suy nghĩ.  

 

Nhan Như Ngọc đã lao vào đại điện luyện đan của sư phụ!  

 

"Sư phụ, sư phụ.. Con muốn tiến cử một người cho ngài!"  

 

Nhan Như Ngọc kích động nói: "Anh ấy không chỉ thiên phú võ đạo rất mạnh, hơn nữa thành tựu y thuật cũng rất cường đại!"  

 

"Đồ nhi..."  

 

Bảy tám đôi mắt đồng loạt nhìn sang!  

 

Nhan Như Ngọc hơi sửng sốt.  

 

Đã có người ở trong đại điện!  

 

Ngoại trừ sư phụ của Nhan Như Ngọc, sư thái Tĩnh An ra, còn có một ông lão xa lạ, một chàng trai trẻ.   

 

Vào lúc chàng trai trẻ vừa nhìn thấy Nhan Như Ngọc, đôi mắt đột nhiên sáng rỡ lên, ánh mắt không ngừng dán chặt trên người cô ta với ý đồ muốn chiếm làm của riêng!  

 

Sư thái Tĩnh An nói: "Đây là đại sư bá của con, đứng hạng chín trong Thần Y Bảng, ngoại hiệu ông lão Thiên Khiếm!"  

 

"Xem con hấp tấp chưa kìa, còn không mau bái kiến đại sư bá?"  

 

Nhan Như Ngọc tiến lên, khẽ mỉm cười: "Như Ngọc xin chào đại sư bá!"  

 

Ông lão Thiên Khiếm mỉm cười gật đầu: "Không tệ! Nghe nói sư muội tìm được một đệ tử có y thuật thiên phú rất kinh ngạc, đoán chừng là người này, đúng không?"  

 

"Như Ngọc, tên nghe rất hay!"  

 

Chàng trai trẻ lập tức bước tới và tự giới thiệu: "Em gái Như Ngọc, anh tên là Chu Thực!"  

 

"Ông nội của anh cũng là đại sư bá của em, từ nay chúng ta đều là người một nhà!"  

 

Chu Thực vừa nói vừa đưa tay nắm lấy tay của Nhan Như Ngọc!  

 

Nhan Như Ngọc lùi về sau nửa bước, mỉm cười: "Chu sư huynh, xin hãy tự trọng!"  

 

Nụ cười của Chu Thực cứng đờ, lúng túng cười ngượng: "Là do anh quá lỗ mãng!"  

 

Nhưng trong lòng đã sớm quyết định: "Đệt! Đệt! Đệt! Đẹp quá, không ngờ trong Thần Thủ cốc lại có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy!"  

 

"Cho dù ông đây có tổn thọ một trăm năm thì cũng phải bắt được em ấy!"  

 

Chu Thực với ánh mắt nóng rực suy nghĩ.   

 

Đã bắt đầu mơ tưởng đến hình ảnh đè Nhan Như Ngọc dưới thân của mình!

Ông lão Thiên Khiếm mỉm cười nói: “À phải rồi, cô bé, hình như vừa rồi con có việc gì muốn nói à?”  

 

Nhan Như Ngọc hơi do dự.  

 

Sư thái Tĩnh An nói: “Đại sư bá không phải người ngoài, nói đi!”  

 

Nhan Như Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói: “Sư phụ, con có biết một người bạn, tài nghệ võ đạo và y thuật của cậu ta đều rất cao cường!”  

 

“Nếu được thì con mong được quay về thế giới Tam Thiên một chuyến, đưa anh Diệp đến Thần Thủ cốc!”  

 

Sắc mặt sư thái Tĩnh An trầm xuống: “Con muốn trở về à?”  

 

“Sư phụ, con không có ý đó!”  

Nhan Như Ngọc vội vàng giải thích: “Sư phụ, thiên phú của người nọ thật sự rất mạnh ạ!”  

 

 

“Thậm chí còn hơn xa con, nếu sư phụ có thể nhận cậu ta làm đệ tử thì chắc chắn sẽ không hối hận đâu!”  

 

 

Sư thái Tĩnh An hừ bảo: “Cả Huyền Giới này cũng không có mấy ai lọt được vào mắt ta, chỉ là một thế giới Tam Thiên thôi thì có người nào thiên phú mạnh mẽ đây chứ?”  

 

 

“Con cứ an ổn ở Thần Thủ cốc đi, không có mệnh lệnh của sư phụ thì không được đi đâu hết!”  

 

 

 

 

Lúc này.  

Chu Thực mỉm cười bước tới: “Như Ngọc à, sư thúc Tĩnh An chỉ đang lo lắng cho em thôi!” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.