Chương trước
Chương sau
 

 "Bây giờ ông có thể đi với tôi được không?"  

 

"Được thưa chủ nhân!"  

 

...  

 

Một tiếng sau khi Diệp Bắc Minh rời khỏi phong ấn long mạch.  

 

Hơn chục bóng người tiến vào phong ấn long mạch!  

 

Đúng vậy, đó là đám người lão Từ, Lục Bạch Hạc, Từ Trung Thiên!  

 

"Cái đó ở đâu?"  

 

Thân thể của lão Từ run rẩy, suýt chút nữa nhảy dựng lên!  

 

Bên trong phong ấn long mạch rỗng tuếch!  

 

Chiếc đầu lâu của Tổ Long đã mất tích!  

 

Tử Long, thủ lĩnh của mười hai long mạch con giáp cũng biến mất!  

 

Lục Bạch Hạc nghi ngờ hỏi: "Lão Từ, ngài làm sao vậy?"  

 

Đôi mắt của lão Từ đỏ ngầu: "Mang đống rác rưởi đó đến đây cho tôi!"  

 

Lục Bạch Hạc làm theo lời ông ta, ném nhị trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão xuống đất như chó chết!  

 

"Nói! Rốt cuộc là ai đã lấy đi long mạch?"  

 

Trên người lão Từ tỏa ra hơi thở chết chóc!  

 

Mấy người nhị trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão đều nằm trên mặt đất, trong mắt tràn đầy sợ hãi!  

 

Bọn họ biết những người này đều đến từ Thiên Đạo tông ở Huyền Giới, cũng biết bọn họ, cũng coi như là người Thiên Đạo tông!

Nhưng ở trong mắt những người này, bọn họ còn chẳng bằng con kiến!  

 

“Đại nhân… Bọn tôi thật sự không biết mà!”  

 

“Chỉ biết là một thanh niên tên là Diệp Bắc Minh…”  

 

Ông Từ nheo mắt, hai tia máu bắn ra!  

 

Lần lượt bay vào ấn đường của mấy người đó!  

 

Cưỡng chế sưu hồn!  

 

“Á… Tha mạng!”  

 

Mấy người bọn họ lăn lộn điên cuồng trên mặt đất, không ngừng kêu rên: “Bọn tôi nói hết cho ông, xin ông đừng sưu hồn…”  

 

Ông Từ không nghe!  

 

Một lát sau, nhị trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão thất khiếu chảy máu mà chết!  

 

Ánh mắt của ông Từ không hề dao động: “Diệp Bắc Minh! Quả nhiên là Diệp Bắc Minh!”  

 

“Người Hoa tộc, lúc ra tay huyết long lao ra từ trong cơ thể!”  

 

“Lão hủ đoán, cậu ta lấy được không chỉ một long mạch!”  

 

Đột nhiên.  

 

Ông Từ giơ tay lên, một miếng ngọc bội khắc Thiên Môn xuất hiện trong lòng bàn tay!  

 

Là đồ đằng của Thiên Đạo tông!  

 

Ngọc bội lóe sáng, một giọng nói uy nghiêm phát ra từ miếng ngọc bội ấy: “Ông Từ, tại sao ông lại không ở tông môn?”  

 

"Giọng của tông chủ?"  

 

Người của Thiên Đạo tông kinh ngạc!  

Ông Từ hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh, hỏi: “Tông chủ, có chuyện gì sao?”  

 

 

Tông chủ Thiên Đạo tông nói: “Đỉnh Thiên Đạo nát rồi!”  

 

 

“Hơn nữa không có bất cứ ai chạm vào đã vỡ!”  

 

 

“Cái gì?!”  

 

 


 

 

Những người còn lại của Thiên Đạo tông sợ hãi!  

Có một câu cách ngôn được lưu truyền trong Thiên Đạo tông từ thời thượng cổ đến nay: Đỉnh Thiên Đạo vỡ, Thiên Đạo tông vong!  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.