Chương trước
Chương sau
Một lỗ thủng đáng sợ xuất hiện trước ngực của ông ta!  

 

 

Nội tạng, trái tim, đan điền, tất cả đều biến mất không thấy, hoàn toàn rỗng tuếch!  

 

"Chết tiệt, vậy mà lật thuyền trong mương..."  

 

"Tên súc sinh này là loại quái vật gì vậy?"  

 

Vừa dứt lời, thân thể của ông ta đột nhiên nổ tung, đã chết!  

 

Ba người còn lại đều sợ chết khiếp, không ngừng hoảng sợ mà lùi lại: "Lão Viên…"  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xoay tròn trong không trung: "Còn có các ngươi nữa, tất cả đều chết đi!"  

 

"Chạy mau!"  

 

Tim gan của ba người đều sắp nổ tung, điên cuồng bỏ chạy về phía long mạch phong ấn!  

 

Cảnh giới Hư Thần như lão Viên đều không thể ngăn cản được sức mạnh của thanh kiếm này, sao bọn họ dám ở lại chứ?  

 

"Đừng chạy, chủ nhân của tôi sẽ tức giận đó!"  

 

Giọng nói của loli giống như bùa đòi mạng!  

 

Chỉ sau ba phút lao ra cả trăm mét, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lóe lên đã biến mất, quay trở lại bên cạnh Diệp Bắc Minh đang hôn mê!  

 

Ảm đạm dần.  

 

Phốc! Phốc! Phốc!  

 

Thi thể của ba người trong nháy mắt nổ tung, hóa thành làn sương máu!  

 

"Anh Diệp", Long Khuynh Vũ chạy tới, kiểm tra vết thương của Diệp Bắc Minh.  

 

Trái tim như muốn chìm xuống đáy!  

 

Không có nhịp tim, không có hô hấp, không có mạch đập!  

 

Thậm chí, ngay cả máu cũng đã chảy hết!  

 

"Không được, nếu tiếp tục như vậy, anh Diệp sẽ chết mất".  

 

Long Khuynh Vũ cắn răng một cái, nghiêng người về phía Diệp Bắc Minh, đôi môi đỏ mọng áp xuống!  

 

Một viên Long Nguyên trực tiếp truyền vào trong cơ thể của Diệp Bắc Minh!  

 

"Thật tốt quá, đã có hô hấp và nhịp tim trở lại…"  

 

Hai mắt cô tối sầm lại, rơi vào hôn mê!  

 

...  

 

Huyền Giới, Thiên Đạo tông.  

 

Một lão già hơi mập đẩy cửa phòng họp ra: "Sao mở họp gấp như vậy? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra!"  

 

"Lão phu còn đang bế quan đó, có chuyện gì mà mấy người không thể tự quyết định, nhất định phải tìm tới lão phu!"  

 

Những người khác trong phòng họp đều có sắc mặt nghiêm túc, nhìn về phía ông ta một cách ngưng trọng!  

 

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, ông ta cũng cảm thấy có gì đó không ổn: "Mọi người bị làm sao thế?"  

 

"Vì sao lại căng thẳng như vậy?"  

 

Hoàn toàn yên tĩnh.  

 

Một lão già với chòm râu dê nói: "Lục trưởng lão, Viên Phong đã chết rồi!"  

 

Lục Bạch Hạc sửng sốt: "Từ trưởng lão đừng nói đùa, lão già Viên Phong này đã có cảnh giới Hư Thần trung kỳ!"  

 

"Hơn nữa ông ta là người thận trọng, có rất nhiều biện pháp bảo mệnh!"  

 

"Cho dù là gặp được Thần Đế, cũng phải nể mặt Thiên Đạo tông!"  

 

"Ai có thể giết ông ta? Từ trưởng lão đang đùa tôi phải không?"  

 

Đến bây giờ, ông vẫn nghĩ mọi người đang nói đùa!  

Bầu không khí có chút kỳ lạ!  

 

 

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào ông ta!  

 

 

Vẻ mặt rất nghiêm túc!  

 

 

Lục Bạch Hạc cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn: "Chuyện gì vậy? Viên Phong thật sự đã chết rồi sao?"  

 


"Có người tới chi nhánh muốn lấy đi long mạch con giáp của Hoa tộc!"  

 

 

"Viên trưởng lão tự ý dẫn người đến Tam Thiên Giới, chưa đầy hai tiếng sau, hồn đăng bản mệnh của ông ta đã tắt!"  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.