“Các ông muốn tôi chết sớm à? Đúng là một lũ vô dụng!”
“Lùi về sau hết cho tôi!”
Hai mươi mấy lão già cảnh giới Động Hư kia không dám bước lên nửa bước.
Anh ta ngẩng đầu lên, trong ánh mắt dâng trào sự căm hận: “Diệp Càn Khôn, cậu có biết mình đang làm gì không?”
“Hả, tôi bảo anh trả lời vấn đề của tôi!”
Diệp Bắc Minh thở dài, vung kiếm Huyền Băng lên: “Trí nhớ tệ thật!”
“Không...”
Vạn Tuyệt chết sững.
Kiếm Huyền Băng chém xuống, một cái đùi của anh ta hóa thành bột mịn.
“Á!”
Vạn Tuyệt hét đau thấu tận tim gan.
Diệp Bắc Minh cười lạnh nhạt nói: “Quá tam ba bận, kiếm cuối cùng sẽ chém đầu anh đấy!”
“Tôi nói... tôi là Vạn Tuyệt, đến từ nhà họ Vạn, một trong các gia tộc của tộc Hỗn Độn!”
Vạn Tuyệt sợ thật rồi, thằng nhãi này chắc chắn là kẻ điên.
Diệp Bắc Minh vừa nghe ba chữ tộc Hỗn Độn thì lòng chợt liên tưởng tới một việc.
Đại sư tỷ chính là người của tộc Hỗn Độn.
“Anh có biết nhà họ Lạc của tộc Hỗn Độn không?”
Vạn Tuyệt gật đầu đáp: “Tộc Hỗn Độn có tổng cộng mười nhánh, nhà họ Lạc là một trong số đó!”
“Nhưng mà trong mười gia tộc của tộc Hỗn Độn, nhà họ Lạc xếp thứ chín, còn nhà họ Vạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3669018/chuong-3179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.