“Một thằng nhãi cảnh giới Chân Linh sao có thể là chủ nhân của ông?”
“Tháp Hồn, ông điên rồi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Cảnh giới Chân Linh thì sao? Chẳng phải cô cũng không phải đối thủ của cậu ta sao?”
“Ông!”
Băng Phách sầm mặt.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Chủ nhân, có câu hỏi gì cậu có thể hỏi cô ta”.
Diệp Bắc Minh nhướng mày, lạnh lùng nhìn thần hồn của Băng Phách: “Cô là ai?”
Băng Phách nở nụ cười ngạo nghễ: “Tôi là thần!”
Diệp Bắc Minh chém một nhát, Huyết Long đè ép: “Cô tỏ ra kiêu căng cái gì chứ? Nói năng tử tế cho tôi!”
Huyết Long nghiền áp, Băng Phăng không chống lại được.
Cô ta chật vật ngã xuống đất, bóng dáng trở nên hư ảo hơn!
Diệp Bắc Minh vẫn không định dừng lại, kiếm khí đỏ tươi bộc phát!
Con ngươi của Băng Phách co lại.
Nếu trúng nhát kiếm này thì cô ta chắc chắn sẽ chết!
“Khoan đã! Tôi không nói dối, tôi thật sự là thần!”
“Dù bây giờ chỉ còn lại một thần hồn, trước đây tôi cũng từng là thần! Việc này tôi không lừa cậu!”
Băng Phách nói liền tù tì.
Có thể thấy cô ta thật sự sợ hãi!
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Nếu cô là thần thì tại sao lại chết?”
Ánh mắt Băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3669009/chuong-3170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.