La Vãn Vãn khẽ hừ một tiếng, hai tay chống nạnh: "Còn không chịu thừa nhận? Em có bằng chứng nè!"
Nói xong, La Vãn Vãn giơ tay, lấy ra một khối lưu ảnh thạch.
Rót chân nguyên vào trong đó!
Giọng nói của Nhan Như Ngọc vang lên trong lưu ảnh thạch: "Anh Diệp, anh đang ở nơi nào?"
"Anh có khỏe không… Anh Diệp, em nhớ anh..."
"A!"
Nhan Như Ngọc kêu lên một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng xấu hổ: "Củ cải nhỏ, cái này từ đâu tới?"
La Vãn Vãn cười trộm: "Hì hì, đây là lúc chị nằm mơ nói mớ đó!"
"Em cũng biết chị sẽ không thừa nhận, cho nên đã dùng lưu ảnh thạch ghi lại".
"Còn có chuyện thú vị hơn nữa. Chị Nhan có muốn nghe không?"
"Lần trước khi chị Nhan uống say, vừa xoa xoa người mình còn vừa gọi tên anh Diệp, hai chân còn run rẩy nữa..."
"Em..."
Nhan Như Ngọc thẹn thùng giậm chân: "Con bé thúi này, em dám trêu chọc chị à!"
"Mau trả lại lưu ảnh thạch cho chị!"
"Hì hì hì, không đâu..."
…
Huyền Giới, sâu trong một dãy núi cổ xưa.
Chàng trai đeo mặt nạ vàng ngồi trên một tế đàn.
Xung quanh thân thể, ba mảnh vỡ cổ xưa trôi lơ lửng, ngưng tụ thành bóng dáng của Càn Khôn Trấn Ngục trên hư không!
Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668999/chuong-3160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.