Sức sống vô tận đang ngưng tụ về phía cơ thể của chàng trai!
Trong lúc đó, một gốc cây thần cao hơn hàng ngàn mét đang tươi tốt lại chết héo!
"Cậu… lực Luân Hồi!"
Bà lão trừng to đôi mắt đục ngầu của mình, không thể tin được: "Sao có thể như thế, cậu là chủ Luân Hồi?"
Chàng trai lắc đầu: "Có chút kiến thức đấy!"
"Đồ nhi, lấy phân thân cuối cùng của con mang đi đi!"
"Vâng!"
Đông Phương Xá Nguyệt tiến vào bên trong cây thần.
Một lúc sau, bước ra từ giữa: "Sư phụ, xong rồi!"
Chàng trai xoay người rời đi.
Vạn Tuyệt nhe răng cười dữ tợn: "Sư phụ, bà lão này còn sống, đồ nhi thay người diệt cỏ tận gốc!"
"Không cần, bà ta cũng không sống được bao lâu, để bà ta tự sinh tự diệt đi!"
"Vâng!"
Nhìn thấy chàng trai và những người khác biến mất.
Ánh mắt của bà lão dần trở nên tuyệt vọng: "Tộc Thiên Hồ, hoàn toàn tuyệt hậu..."
Lúc này, một con hồ ly nhỏ màu tím lao đến, điên cuồng liếm vết thương trên người bà lão.
Trong đôi mắt tuyệt vọng của bà lão hiện lên một tia vui mừng: "Tử Nhi… Cháu còn chưa chết? Thật tốt quá!"
"Không cần lãng phí sức lực nữa, cháu mau chạy trốn đi!"
"Nhớ kỹ, nhất định phải kéo dài huyết mạch của tộc Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668995/chuong-3156.html