Đông Phương Xá Nguyệt kinh hãi: “Không thể nào? Lẽ nào bọn họ phát hiện ra sư phụ ư?”
Ánh mắt người thanh niên chợt lóe: “Không phải bọn họ mà là một luồng lực lượng khác!”
“Ngay khi nãy, luồng khí tức kia lại biến mất rồi!”
“Rốt cuộc là ai chứ?”
Người thanh niên nhắm mắt lại, thả luồng thần niệm khổng lồ ra ngoài thăm dò.
Một lát sau.
Người nọ nhìn lên, lắc đầu bảo: “Khí tức kia đã biến mất rồi!”
“Trước cứ mặc kệ, mang thân xác luân hồi cuối cùng của con về rồi nói tiếp!”
Người nọ dời mắt nhìn về phía dãy núi dày đặc yêu khí kia.
Một cây đại thụ to lớn rợp bóng cao vút tận trời cao.
Tộc Thiên Hồ, tới rồi!
...
Lúc này, dưới Thiên Uyên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng khiếp sợ: “Chủ Luân Hồi hồi sinh thật rồi!”
“Cảm nhận của ông ta thật đáng sợ, nếu không phải bổn tháp đã dung hợp với phép tắc thế gian thì đã bị ông ta phát hiện rồi!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Không thể nào?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc nói: “Bổn tháp cũng cho rằng không thể nào nhưng sự thật ngay ở trước mặt!”
“Chẳng những ông ta hồi sinh mà còn ở chung một chỗ với Đông Phương Xá Nguyệt!”
“Cậu biết Đông Phương Xá Nguyệt gọi ông ta là gì không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668986/chuong-3147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.