Người thanh niên tiện tay vẽ một vài đường phù văn rồi mang mặt nạ hoàng kim kia lên.
Nó ngăn cản tất cả mọi sự thăm dò của thần niệm.
“Chúng ta đi thôi!”
...
Mười phút sau, Diệp Bắc Minh đã đuổi tới thần điện Luân Hồi.
Anh không hề do dự bước vào đó.
“Người đâu hết rồi?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Anh nhìn khắp một vòng, bên trong trống rỗng chẳng có gì cả.
Anh chỉ thấy một vết máu trong đại điện.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc à, trong máu này có khí tức của Đông Phương Xá Nguyệt!”
Diệp Bắc Minh bước qua đó, vết máu còn chưa khô, xem ra Đông Phương Xá Nguyệt chưa rời đi bao lâu.
Xoạt xoạt xoạt!
Lúc này, sau lưng anh vang lên một loạt bước chân.
“Ai đó?”
Diệp Bắc Minh quay đầu lại.
“Anh Diệp, anh không sao thì may quá!”
Một giọng nói mừng rỡ vang lên.
Sau đó, Sở Sở chạy vội tới, bổ nhào vào lòng Diệp Bắc Minh.
Một lúc lâu sau.
Sở Sở mới ngại ngùng buông tay ra, gương mặt đỏ bừng như quả táo đỏ.
“Cậu chính là anh Diệp kia sao?”
Môi chạm môi.
Cơ thể mềm mại của Sở Sở run lên, mở to mắt.
Gương mặt xinh xắn của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668984/chuong-3145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.