“Cậu… Cậu Tuyệt... Tôi chọn thần phục!”
Người Vạn Càn run rẩy, nhục nhã tới tột cùng!
Con ngươi của Vạn Tuyệt giá lạnh: “Xem ra mày vẫn không hiểu chuyện rồi!”
Vạn Càn tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Đế tử, Vạn Càn tôi chọn thần phục!”
“Ha ha ha ha!”
Nghe thấy hai tiếng “đế tử”, Vạn Tuyệt cười ứa cả nước mắt: “Vạn Càn à Vạn Càn, mày đúng là một thằng rác rưởi từ đầu đến chân!”
“Mọi người nghe thấy cả rồi chứ? Từ nay ai là đế tử?”
Mười mấy tên cảnh giới Động Hư đồng loạt quỳ một chân xuống: “Tham kiến đế tử Vạn Tuyệt!”
Vạn Càn quỳ dưới đất, mặt xám như tro!
...
Cùng lúc đó, sâu trong thành Huyết Linh.
Một luồng sóng năng lượng quét qua!
Huyết Hồng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên trời: “Nguy rồi, ông ta cũng quay về rồi!”
Diệp Bắc Minh thắc mắc: “Ai cơ?”
Đôi mắt đẹp của Huyết Hồng nheo lại: “Chủ Luân Hồi!”
“Gì cơ? Chủ Luân Hồi!”
Diệp Bắc Minh biến sắc.
Anh từng nghe thấy cái tên này vô số lần, cuối cùng giờ cũng sắp gặp phải người này rồi sao?
Diệp Bắc Minh nghiêm túc hỏi: “Ông ta mạnh lắm à?”
Đôi mắt của Huyết Hồng lóe lên một chút sợ hãi: “Năm xưa, chủ Luân Hồi đã đánh cắp bảy mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668974/chuong-3135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.