“Chẳng khác gì chiếc bình sứ, đập một phát là vỡ!”
Đông Phương Xá Nguyệt tức run người, đôi mắt đẹp vằn vện tơ máu: “Tất cả các ông đều đáng chết!”
Cô ta quay đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Cậu còn không giúp tôi đi à?”
Vù!
Năm người bọn lão già gầy gò, lão già mặt đỏ quay đầu lại.
Tập trung nhìn Diệp Bắc Minh!
Một giây sau.
“Ha ha ha ha!”
Một tràng cười vang lên!
Lão già mặt đỏ cười chảy nước mắt: “Đông Phương Xá Nguyệt, cô bị ấm đầu rồi à?”
“Tôi thật nghi ngờ, cô thực sự đã từng là Thần Đế thật sao?”
“Sao lại cầu cứu một người mới tới cảnh giới Thiên Huyền chứ?”
Lão già gầy gò lạnh lùng nói: “Thằng ranh kia, quỳ xuống đi thì tao sẽ cho mày được chết toàn thây!”
Khóe môi bọn họ nở nụ cười gằn, không buồn đếm xỉa tới Diệp Bắc Minh!
Điều khiến mọi người bất ngờ là Diệp Bắc Minh lại hờ hững cất lời!
“Thứ nhất, chúng ta không thân thiết gì với nhau!”
“Thứ hai, cô là người thích lật lọng, muốn tôi cứu cô cũng không phải không thể, cô cầu xin tôi đi!”
“Thứ ba, lúc cô cầu xin tôi phải gọi tôi là gì? Cô còn nhớ chứ?”
“Gì cơ?”
Năm lão già đồng loạt sững sờ!
Bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668944/chuong-3105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.