Đông Phương Xá Nguyệt quét mắt nhìn Diệp Bắc Minh như đang xem một thằng ngốc: "Kẻ phàm trần, xem ra quả nhiên cậu chẳng hiểu cái gì cả!"
"Cô có ý gì?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: "Tòa di tích Côn Luân Thượng Cổ được trời sinh đất dưỡng, ngưng tụ tinh hoa trời đất!"
"Tôi chỉ dùng một triệu năm đã ngưng tụ ra thần thể hoàn mỹ!"
"Thể xác bọn họ là phàm tục, nhiều nhất chỉ cần một năm là có thể ngưng tụ ra thân xác, đến lúc đó có khả năng sống lại!"
"Hiểu?"
Diệp Bắc Minh hơi thu liễm sát ý: "Cô không gạt tôi?"
"Ha ha, chuyện bản đế đã đồng ý cần phải đổi ý chắc?"
Đông Phương Xá Nguyệt khinh thường cười một tiếng, lười đến giải thích.
Diệp Bắc Minh khẽ suy tư, lại lấy ra một mộ bia!
Thần hồn Long Đế xông ra: "Nhóc, con cuối cùng cũng nhớ đến ta!"
"Ta còn tưởng rằng con giúp các sư phụ khác sống lại, lại quên mỗi ta chứ!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Sư phụ Long Đế, sao con có thể quên được người!"
Anh nhìn về phía Đông Phương Xá Nguyệt: "Tôi vừa cứu cô thêm một lần, cô lại giúp tôi cứu người đi!"
Đông Phương Xá Nguyệt hơi nhíu mày.
Cô ta không nói gì, duỗi tay khắc xuống mấy phù văn ở trong nước, lao về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668892/chuong-3053.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.