Trong con ngươi của lão già kia hiện lên vẻ tức giận: "Hừ, con kiến, chạy đi đâu?"
Lão ta không thèm để ý đến những người còn lại, đuổi theo Diệp Bắc Minh nhảy vào trong hồ!
Sở Vô Trần mỉm cười lắc đầu: "Lãng phí biết bao nhiêu thời gian với một đám như vậy, thật vô vị!"
Sở Vô Trần giơ lên một mặt dây chuyền hình tháp trong tay, quay đầu nhìn Sở Vị Ương: "Vị Ương muội muội, biết thứ này không?"
Sở Vị Ương biến sắc: "Tại sao vật này lại ở trong tay anh?"
Sở Vô Trần cười: "Em bảo người ta đưa một cô bé về, lại còn đặt tín vật lão tổ đưa cho em ở trên người con nhỏ?"
"Cô bé kia sao rồi? Con bé là đệ tử của tôi, anh dám tổn thương đến con bé, tôi sẽ không để yên cho anh!", Sở Vị Ương sải bước lên trước.
Một thanh thần kiếm phóng lên tận trời, rung lên giữa không trung!
Sở Vô Trần cười một tiếng: "Một con nhóc mà thôi, tôi còn chấp nhặt với con bé?"
"Em yên tâm, không ai có hứng thú với con bé cả".
Sở Vị Ương thở phào nhẹ nhõm!
"Nhưng có một việc, tại sao em lại phải giấu giếm chứ?"
Sở Vô Trần lạnh như băng nhìn chằm chằm Sở Vị Ương: "Em có tin tức về tháp Càn Khôn Trấn Ngục, vì sao không bẩm báo?"
..
..
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668888/chuong-3049.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.