Đông Phương Xá Nguyệt ngẩng đầu nhìn mặt nước trên đỉnh đầu.
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Các sư phụ, xin hãy chờ con một chút!”
Ầm!
Anh chợt giẫm mạnh chân một cái rồi lao đi như mũi tên rời cung.
Thấy bóng Diệp Bắc Minh dần dần biến mất, Đông Phương Xá Nguyệt đột nhiên cười: “Ha ha, tên nhóc này thú vị thật, cậu ta sẽ không quay về ngay đâu!”
“Các người mau kể cho ta nghe xem rốt cuộc tên nhóc này có lai lịch thế nào?”
...
Trên đỉnh Thang Trời, nửa canh giờ đã trôi qua.
Sở Đẳng Nhàn lười biếng ngồi trên ghế: “Dư Khôn, biện pháp của cậu có vẻ như chẳng có tác dụng gì cả thì phải?”
“Mấy người phụ nữ này sắp chảy cạn cả máu rồi nhưng tên ranh kia vẫn không chịu ngoi lên!”
“Lãng phí mất nửa canh giờ của tôi, cậu có biết hậu quả là gì không?”
Dư Khôn tái mét mặt, cánh môi không ngừng run rẩy: “Đại nhân, có khi Diệp Càn Khôn đã chết ở dưới đó rồi cũng nên!”
“Ha ha, vậy hả?”
Sở Đẳng Nhàn cười giả dối: “Nghĩa là cậu thực sự đã lãng phí nửa canh giờ của tôi phải không?”
Dư Khôn sợ hãi quỳ phịch xuống ngay tại chỗ, suýt đái cả ra quần!
“Đại nhân, xin ngài hãy giao việc này cho tôi!”
“Xin hãy cho tôi một chút thời gian, tôi đảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668884/chuong-3045.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.