Thân thể gầy ốm của Diệp Tâm ôm lấy Tôn Thiến, không ngừng lui lại.
Trông thấy cảnh tượng này, trong lòng mọi người bốc lên lửa giận!
Diệp Thanh Lam nghiến răng nghiến lợi: "Rốt cuộc Tâm Nhi gặp phải tra tấn gì?"
"Thấy bố của mình mà cũng không dám tin tưởng!"
Dạ Huyền cực kỳ phẫn nộ: "Mẹ kiếp!"
"Ai lại to gan như vậy, dám tra tấn cháu gái tôi như thế hả?"
Lục Tuyết Kỳ đau lòng mở miệng: "Vết thương của cô bé rất nghiêm trọng, trên người không có chỗ nào không bị thương!"
Trong mắt Thiên Nhận Băng toát ra vẻ phẫn nộ: "Lũ khốn khiếp trời đánh này!"
"Ngay cả một cô bé mới ba tuổi cũng không chịu buông tha!"
Mấy người đau lòng đi về phía Diệp Tâm.
Mặt mũi Diệp Tâm tràn ngập hoảng sợ: "Không được qua đây, hu hu hu..."
Tử Huyền cố gắng hết sức duy trì ngữ điệu dịu dàng: "Tâm Nhi, cháu không nhớ bà cô à?"
"Hồi trước bà thường xuyên đến thăm cháu với mẹ đấy, cháu quên rồi à?"
Diệp Tâm nhận ra Tử Huyền: "Hu hu, bà cô Tử Huyền!"
Cô bé duỗi hai tay ra, nhào vào trong lòng cô ấy!
Nước mắt không thể kìm nén được nữa, khóc òa lên!
"Để bọn họ đừng bắt nạt cháu với mẹ, Tâm Nhi rất nghe lời".
"Cháu với mẹ không hề ăn trộm đan dược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668786/chuong-2947.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.