Lúc này, một cô bé khoảng chừng ba tuổi đi tới.
Ánh mắt của bọn họ đồng thời rơi trên người cô bé.
"Là đứa phế vật nhỏ kia!"
Mấy người nhếch miệng cười lạnh!
Cô bé mở to đôi mắt như đá quý, ngây thơ nhìn bọn họ: "Chị ơi, các chị thật là xinh đẹp!"
Đây chính là con gái của Diệp Bắc Minh và Tôn Thiến, Diệp Tâm!
Trong tay cô bé cầm một đóa hoa hồng nhỏ, đi về phía Chúc Hiểu Phù.
Bi bô mở miệng: "Chị ơi, tặng đóa hoa này cho chị ạ!"
"Ồ, váy của chị đẹp quá!"
Chúc Hiểu Phù xù lông lên như một con mèo: "Đừng có dùng bàn tay của mày chạm vào váy lưu tiên của tao!"
Cô ả chọc một ngón tay lên trán Diệp Tâm, dùng sức đẩy: "Con nhỏ chết tiệt kia, cút ngay cho tao!"
Diệp Tâm bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi!
Cố gắng bò lên nhiều lần vẫn không được!
"Hu hu hu, đau quá!"
Diệp Tâm đau đến nước mắt chảy ròng.
"Ha ha ha ha!"
"Nhìn dáng vẻ chật vật của con nhỏ phế vật này đi!"
Đám thanh niên nam nữ cười vô cùng cợt nhả.
Chúc Hiểu Phù khẽ lắc đầu: "Con gái của phế vật quả nhiên là phế vật phiên bản nhỏ!"
"Tôi còn chưa ra tay đâu, đã tự ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668778/chuong-2939.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.