Bỗng nhiên.
Gầm gừ!
Một tiếng rồng ngâm vang lên.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống.
Dạ Huyền sửng sốt, trong cơn hoảng hốt nhìn thấy Diệp Bắc Minh.
Ông ấy còn ngỡ mình gặp ảo giác bèn mỉm cười đau thương: “Minh Nhi à, bố thật lòng xin lỗi con...”
“Bố, bố đừng nói nữa, con tới cứu bố đây!”
Diệp Bắc Minh gầm nhẹ, vung kiếm chém qua màn sương máu kia: “Mau cút ngay cho tôi!”
Nghe giọng nói quen thuộc ấy.
Tử Huyền ngẩng đầu lên rồi mở mắt ra: “Anh ơi... hình như em thấy... Tiểu Minh Tử?”
“Con... thằng nhóc chết tiệt này...”
Dạ Huyền bỗng hoàn hồn: “Đây không phải là ảo giác!”
Ông ấy tức điên người: “Con... con tới đây làm gì... mau... chạy mau...”
Ông ấy vừa nói xong chữ cuối cùng thì đầu nghiêng sang một bên.
Ông ấy ngất lịm đi.
Mạc Huyền kinh ngạc: “Mày là Diệp Bắc Minh hả? Sao mày tìm được đây?”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục giáng xuống, kiếm khí cuồn cuộn trào dâng.
Màn sương máu nhanh chóng lùi về sau rồi ngưng tụ thành một cơ thể con người.
Nội tạng và mạch máu của cơ thể hiện rõ trong thể xác ấy.
Huyết nhân kia cười khẩy nói: “Khí huyết thật sung túc!”
“Mày chính là Diệp Bắc Minh à?”
“Thật to gan!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668766/chuong-2927.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.