Một tiếng động vọng tới.
Cánh cửa đá cao trăm mét kia mở ra.
Ông lão mặc đồ đen bước vào, đi thẳng tới nơi sâu nhất.
Ở đây là một cung điện cổ kính có từ xa xưa.
Trên chiếc ghế rồng ở vị trí cao nhất là một người nào đó, phía dưới là một người đàn ông đang quỳ.
Người nọ không chủ động quỳ xuống mà bị người khác đánh gãy khớp gối, đè quỳ rạp xuống đất.
Nếu Diệp Bắc Minh ở đây thì hẳn sẽ nhận ra người nọ.
Đó chính là bố của anh.
Dạ Huyền.
“Nói!”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên.
Lão già áo dám không dám nhìn thẳng vào người ngồi trên ghế rồng, chỉ quỳ xuống bẩm: “Chủ nhân, Diệp Bắc Minh đến đây!”
Người trên ghế rồng kinh ngạc: “Cái gì? Cậu ta còn sống ư?”
Dạ Huyền kích động: “Con trai tôi đến đây!”
Lão gì áo xám kia kính cẩn gật đầu: “Thưa chủ nhân, chẳng những cậu ta đến đây!”
“Mà con đưa ma tỷ về nữa!”
Rầm!
Người ngồi trên ghế rồng không ngồi nữa mà đứng dậy ngay.
Trong bóng đêm hé ra một gương mặt lạnh lùng, có chút tương tự với Dạ Huyền: “Đến trời cũng giúp tao, Dạ Huyền mày sinh ra một đứa con tốt thật đấy!”
“Tao còn tưởng cậu ta đã bỏ mạng ở thần miếu chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668762/chuong-2923.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.