“Đi mau!”
Rồi ông ta ra lệnh dẫn người của nhà họ Đế vào thần miếu.
Đợi đến khi tất cả mọi người biến mất, Diệp Bắc Minh mới phun ra một ngụm máu tươi.
“Cậu sao rồi?”
Nhan Như Ngọc và Diệp Tiêu Tiêu biến sắc.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trắng bệch, lắc đầu đáp: “Tôi không sao!”
Diệp Tiêu Tiêu tức giậm chân: “Anh đã như vậy rồi thì đừng có cứng miệng”.
“Đây là Tố Nguyên đan, anh mau nuốt nó đi!”
Nhan Như Ngọc lấy ra một cái bình nhỏ, không hề do dự dí cho Diệp Bắc Minh: “Đây là địa tủy, tuy chỉ có một giọt!”
“Nhưng ít ra nó có thể bảo vệ cậu không bị thương trong vòng mười hai giờ!”
“Sau đó tìm một chỗ chữa trị, có thể giữ được một mạng!”
Diệp Bắc Minh không cứng miệng nữa: “Ân tình này tôi sẽ khắc ghi!”
Anh cầm đan dược và bình ngọc nốc hết vào miệng mình.
Rồi anh tẩm liệm xác của tất cả sư phụ.
Nhìn sang cửa vào thần miếu.
Bỗng nhiên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc à, có lẽ sư phụ của cậu chưa chết đâu!”
Diệp Bắc Minh vô cùng kích động: “Tiểu Tháp, ông nói thật sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy tư một lát rồi bảo: “Sau khi vào thần miếu bổn tháp phải nghiệm chứng một chút!”
“Được!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668675/chuong-2836.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.