Mắt Tần Hồng Bân đỏ ngầu: “Diệp Bắc Minh giết con cháu của nhà họ Tần Thái Cổ bọn tôi, lão phu không được báo thù à?”
Cha đỡ đầu châm một điếu xì gà, rồi cười khẩy phun ra một làn khói trắng: “Đồ nhi của tôi thật tốt bụng không làm sát người vô tội!”
Tần Hồng Bân đen mặt: “Nói vậy chẳng phải con cháu nhà họ Tần Thái Cổ tôi đáng chết sao?”
Vua tàn sát hờ hững đáp lại: “Tần Hông Bân, ông bớt lảm nhảm đi, đến cả ông tôi cũng giết đấy!”
“Ôi vãi đạn...”
Tất cả mọi người ồn ào.
“Sư phụ trâu bò quá!”
“Nếu tôi có sư phụ như vậy thì chắc sẽ còn kiêu căng hơn Diệp Bắc Minh bội phần!”
“Bọn họ còn nhận đồ đệ không? Tôi cũng muốn bái sư!”, rất nhiều người bàn tán.
“Các người!”
Tần Hồng Bân tức đỏ mắt.
Trước mặt nhiều người như vậy mà Vua tàn sát dám chỉ thẳng tên làm nhục lão ta.
Cục tức này nuốt thế nào được chứ?
Thôi bỏ đi.
Đàn ông co được giãn được.
“Hừ!”
Tần Hồng Bân chỉ hừ, định ngậm ngùi cho qua chuyện.
Một giọng nói già nua vang lên: “Cha đỡ đầu, Vua tàn sát, Dược Vương Quỷ Cốc,...”
“Lũ vô dụng các người vẫn chưa chết hả?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Một tia sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668652/chuong-2813.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.