Diệp Nguyệt Thiền phát hiện Diệp Bắc Minh bèn nhỏ giọng nói với ông lão bên cạnh: “Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh, là người tôi đã từng nhắc tới”.
“Ồ?”
Ông lão kia híp mắt đánh giá Diệp Bắc Minh.
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, lão già kia không đơn giản đâu, khí tức đã được che dấu rồi!”
“Cảnh giới của lão già đó ít nhất phải trên cảnh giới Chân Linh”.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Cảnh giới Chân Linh?”
“Không chỉ có mình ông lão kia đâu”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói tiếp: “Trong đám người này có tổng cộng mười ba cảnh giới Chân Linh lận!”
“Ôi vãi...”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Cảnh giới Chân Linh rẻ bèo vậy à?”
Bỗng nhiên.
Một giọng nói mất kiên nhẫn vọng tới: “Tần Xuyên, bọn Tần Dương đâu rồi?”
“Lũ ranh kia làm sao thế, bảo chúng đến long đài trước mà sao không thấy tên nào hết vậy?”
“Thật đúng là không có chút ý thức giờ giấc gì, đợi bọn chúng đến đây phải dạy dỗ một trận mới được!”
Một lão già mặc áo bào màu tím sắc bén đảo mắt nhìn thoáng qua long đài.
Một vài người tu võ đến từ Thánh Vực biến sắc.
Bọn họ như muốn nói rồi lại thôi.
Người nọ là Tần Hồng Bân, là một trong thập tổ của nhà họ Tần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668648/chuong-2809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.