Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sửng sốt: “Tại sao? Cậu sẽ thành kẻ tàn phế đấy!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Tháp nhỏ, mẹ tôi đã từng là thiên kiêu chi nữ mở ra long tích!”
“Bà biết rõ rằng sau khi sinh hạ tôi sẽ bị phế thiên phú!”
“Ông đoán xem tại sao mẹ tôi vẫn sinh hạ tôi ra?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc.
Một lúc lâu sau ông ta mới hỏi: “Tại sao?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lại càng kiên định hơn: “Tháp nhỏ, ông không hiểu đâu!”
“Ông là linh hồn của tháp, không phải là người! Nên vĩnh viễn ông cũng không hiểu được!”
Nghe vậy, tháp Càn Khôn Trấn Ngục run rẩy kịch liệt: “Tôi là hồn của tháp ư? Tôi không phải là người ư?”
Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh nở một nụ cười dịu dàng: “Mẹ, con sẽ không để mẹ chết đâu!”
“Mẹ đã ban cho con sinh mệnh này, giờ đây đã đến lúc con báo ân lại cho mẹ rồi!”
Rầm!
Mọi người kinh ngạc phát hiện trên người Diệp Bắc Minh phủ đầy làn sương máu.
Màn sương máu ấy ngưng tụ rồi chui vào trong cơ thể Diệp Thanh Lam.
Thiên Nhận Băng hoảng sợ: “Tiểu sư đệ, đệ định làm gì thế?”
Tiểu Độc Tiên bật thốt: “Không ổn, tiểu sư đệ dùng chính tinh huyết của mình để cứu chủ mẫu!”
“Cái gì?”
Mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668614/chuong-2775.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.