"Trong khoảnh khắc con người chết đi, thần hồn có cất giữ trong cơ thể, cũng không tiêu tán".
"Cha của Chu Nhược Giai là như vậy, nên sau khi cậu tu bổ cơ thể ông ta, ông ta mới sống lại!"
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra: "Ý ông là, dù cha của Nhược Giai bị chém đứt đầu".
"Cũng chỉ tương đương với bị thương thôi đúng không?"
"Còn cha mẹ của đại sư tỷ, vì chết quá lâu nên thần hồn đã tiêu tán lâu rồi?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen ngợi: "Nhóc con rất thông minh, nói cái hiểu ngay!"
Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu: "Ngày đầu tiên ông biết tôi à?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cạn lời: "Không hổ là cậu!"
"Nhắc nhở cậu này, cậu từ cảnh giới Thần Vương bước ngang qua cảnh giới Thần Chủ, tiến vào cảnh giới Thần Đế ngay!"
"Dựa theo quy tắc của bổn tháp, cậu có thể chọn mở ra tầng bốn của tháp Càn Khôn Trấn Nhục!"
"Hoặc là mở bảo khố trong tháp một lần!"
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: "Không phải liên tục tăng lên mười cảnh giới nhỏ mới có thể mở bảo khố trong tháp một lần sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: "Địa bàn của tôi, tôi làm chủ!"
Diệp Bắc Minh chê: "Rốt cuộc tất cả quyền giải thích đều thuộc về ông đúng không?"
Anh không chút do dự: "Mở bảo khố!"
"Được!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668594/chuong-2755.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.