Lão già đó đành tối sầm mặt chạy về.
Mặt mày Hàn Tông âm trầm đến đáng sợ: “Hàn Khâu, ông làm ăn kiểu gì thế?”
“Chỉ là hai con kiến hôi mà tên vô dụng nhà ông cũng không bắt được à?”
Hàn Khâu cúi đầu, đôi mắt già nua đỏ rực như nhỏ máu: “Cậu chủ, là do lão nô vô dụng ạ!”
“Lão nô thề rằng, cho dù là tới tận chân trời góc biển thì tôi cũng phải giết chết hai chị em đó!”
Lạc Thạch Lăng vội vàng nói: “Cậu Hàn à, hai người này chắc chắn sẽ đến tìm Diệp Bắc Minh!”
Ánh mắt Hàn Tông lạnh như băng: “Diệp Bắc Minh, lại là Diệp Bắc Minh!”
“Cậu ta ở chốn nào?”
Lạc Thạch Lăng mỉm cười nịnh nọt: “Cậu Hàn à, bây giờ chắc là cậu ta đang ở Tổng viện Giám Sát!”
Hàn Tông ra lệnh: “Hàn Khâu, đến Tổng viện Giám Sát!”
“Giết hai chị em đó rồi cầm đầu của Diệp Bắc Minh về đây cho tôi!”
“Vâng ạ!”
Hàn Khâu hỏi vị trí của Tổng viện Giám Sát rồi xoay người rời đi.
Lạc Thạch Lăng nhìn thoáng qua Hàn Khâu, hơi lo lắng hỏi: “Cậu Hàn, cậu định cho một mình lão ta đi sao?”
“Cậu không đi à?”
Hàn Tông khinh thường nói: “Chỉ là giết mấy con kiến mà còn cần tôi tự đi à?”
“Tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668577/chuong-2738.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.