Người nọ quỳ rạp xuống, dập đầu tới tấp cầu xin tha tội.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thu áp lực của mình lại: “Nhóc à, có vẻ tên kia không biết gì thật!”
“Nếu muốn biết về lai lịch của bổn tháp thì chỉ còn cách đến chiến trường Thái Cổ một chuyến mới được!”
Diệp Bắc Minh bèn hỏi: “Tháp nhỏ, ông không có chút tò mò nào ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy tư một hồi rồi bảo: “Ngoài một vài tin tức từ nhiều đời ký chủ thì còn có trí nhớ mơ hồ của chủ nhân đời thứ nhất nữa”.
“Còn lại tôi đều không nhớ rõ, người phụ nữ đưa tôi đến chiến trường Thái Cổ kia là ai chứ?”
“Tôi đến từ Thánh Vực ư?”
“Cớ sao bọn cường giả kia lại muốn cướp đoạt tôi?”
“Tôi có trực giác rằng liệu người sáng tạo nên tôi đã chết rồi chăng?”
“Còn nữa, tại sao ký ức của tôi lại biến mất?”
“Vì sao tôi lại khác với những khí hồn bình thường mà có suy nghĩ riêng của chính mình?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục càng nói càng kích động.
Sóng gió nổi lên cuồn cuộn như động đất sắp tới.
Diệp Bắc Minh vội vàng an ủi ông ta: “Tháp nhỏ, đừng kích động”.
“Một ngày nào đó tôi sẽ dẫn ông đi điều tra chân tướng thật hư ra sao mà!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cảm kích nói: “Nhóc à, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668571/chuong-2732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.