Người phụ nữ trung niên lệ rơi đầy mặt: "Viên trong tay Khuynh Thành là viên cuối cùng, đã cho sư muội của cô ấy dùng rồi".
Lạc Chính Hùng ngửa mặt lên trời gào thét: "Vì sao chứ, tại sao lại đối xử với con gái của tôi như vậy!"
"Đi, mang Khuynh Thành về Thánh tộc. Nhất định có biện pháp, chúng ta nhất định sẽ có biện pháp!"
Người phụ nữ trung niên giữ chặt Lạc Chính Hùng: "Gia chủ, e rằng Khuynh Thành không kiên trì được đến..."
"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cứu người! Mau mau cứu người đi!"
Trong lòng Diệp Bắc Minh gào thét, ôm chặt lấy Lạc Khuynh Thành: "Không tiếc bất cứ giá nào. Tôi mặc kệ ông dùng cách gì, chỉ cần cứu được chị ấy đều được hết!"
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm nghị: "Nhóc, bản tháp thực sự đáng tiếc, tình huống của cô ấy cậu cũng thấy rồi".
"Cô ấy không chỉ bị đứt gãy gân mạch, mà xương cốt toàn thân đều tan vỡ!"
"Nội tạng của cô ấy đã bị nổ nát, gần như từng tấc máu thịt đều bị bể tung tóe!"
"Hiện tại mà tùy tiện động vào, thân thể cô ấy lập tức có thể sụp đổ..."
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: "Chẳng lẽ không hề có biện pháp nào?"
Lần đầu tiên anh có cảm giác tuyệt vọng đến như vậy!
Bỗng nhiên.
Một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo vang lên: "Tôi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668549/chuong-2710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.