"Lão phu biết cô không sợ chết, mấy người sư tỷ các cô đã chuẩn bị xong cho việc hiến tế!"
"Lúc nào cũng có thể hi sinh vì Đại Lục Chân Võ, có điều thế mà các cô lại sinh ra tình cảm với Diệp Bắc Minh?"
"Hahahaha!"
Lão già áo xanh cười to: "Cho nên, các cô mới không dám đối mặt với cậu ta? Vẫn luôn lảng tránh cậu ta?"
"Tình yêu nam nữ thật đúng là thứ kỳ quái, có cần lão phu thông báo cho Diệp Bắc Minh rằng cô rất yêu cậu ta?"
"Đừng..."
Thân thể Lục Tuyết Kỳ run lên.
"Úi chà chà!"
Lão già áo xanh cười đầy quái dị: "Lão phu dùng biết bao nhiêu thủ đoạn, cô cũng không chịu cầu xin tha thứ".
...
"Để che giấu tình cảm của mình, thế mà cô lại sợ hãi?"
"Hahaha, cô nói đừng? Lão phu nhất định phải nói cho Diệp Bắc Minh!"
Cơ thể Lục Tuyết Kỳ run rẩy, trong lòng nảy sinh sự sợ hãi vô hình: "Cầu xin ông đấy, đừng nói cho tiểu sư đệ..."
Lúc sưu hồn, cô ấy không hề cầu xin tha thứ!
Khi hứng chịu cực hình, cô cũng chẳng thèm cầu xin!
Lúc gân tay gân chân bị đánh gãy, cô không hề mở miệng xin tha!
Khi đan điền bị phế, cô vẫn không van xin!
Chỉ có lúc lão già mặc áo xanh muốn nói cho tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668528/chuong-2689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.