Thứ nhất, một võ tu rất cần đến đan dược!
Đan sư đắc tội không nổi!
Thứ hai, nếu võ giả bị thương, cũng phải có lúc cần đến bác sĩ!
Lại càng không thể đắc tội nổi!
Là ai! To gan như vậy, dám đánh Hàn Vân?
Bốp!
Mọi người cùng ngẩng đầu lên, con ngươi cọ rụt lại: “Diệp Bắc Minh!”
“Là anh ta!”
“Thảo nào…”
Tim mọi người chợt nhói lên, sóng to gió lớn!
Chu Nhược Giai há miệng: “Anh Bắc Minh, anh về rồi hả?”
Diệp Bắc Minh đi đến bên cạnh cô ấy, lau đi nước mắt uất ức của cô ấy: “Nhược Giai, nỗi ấm ức này chúng ta không cần phải chịu!”
“Ngũ phẩm Đan Đế là loại rác rưởi gì? Không có tư cách dạy cho người phụ nữ của anh!”
“Về rồi anh dạy cho em luyện đan!”
Một phát nắm lấy tay Chu Nhược Giai: “Chúng ta đi!”
“Ừm, được”.
Nỗi ấm ức của Chu Nhược Giai hóa thành hư không, hai người chuẩn bị xoay người rời đi.
Thì Hàn Vân đã che mặt đứng đậy, gằn giọng gào lên: “Đôi cẩu nam nữ kia đứng lại cho tôi!”
“Người đâu, giết chúng, mau giết chúng cho tôi!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Tôi nể tình cô từng chỉ dẫn cho Nhược Giai vài ngày nên mới không giết người!”
“Nếu đã muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668510/chuong-2671.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.