Diệp Bắc Minh theo nhóm Vương Bình An trở về Tổng viện Giám Sát, rước lấy vô số ánh mắt quái dị.
“Nghe nói nó có thể giết chết cảnh giới Vực Chủ!”
“Chém giết một lão tổ Kiếm Tông trên quảng trường Kiếm Tông, trong trận chiến Long Đảo cũng đã giết hai Vực Chủ!”
“Cảnh giới Thần Vương trung kỳ giết chết Vực Chủ, thực lực có thể đi lên xếp hạng trên 100 ấy nhỉ!”
“100 á? Chắc chắn không tới, bảng Thương Khung đâu chỉ dựa vào lực lực!”
“Đúng vậy, tên này cùng lắm cỡ 500 thôi!”
Mọi người bàn tán xôn xao.
Lòng Diệp Bắc Minh chợt có suy nghĩ, chẳng lẽ bảng Thương Khung không chỉ xếp hạng bằng võ lực?
Vương Bình An chắp tay sau lưng: “Lão Hoa, thằng nhóc này giao cho ông”.
“Được”.
Hoa Côn Luân cười tủm tỉm gật đầu.
Vương Bình An vừa mới rời đi.
Thì Đạm Đài U Nguyệt đã chạy tới: “Cậu Diệp, thật lòng xin lỗi”.
“Là do tôi lắm miệng, khiến anh gặp phiền toái”.
Diệp Bắc Minh khó hiểu nhìn Đạm Đài U Nguyệt: “Lắm miệng cái gì?”
“Tôi… Tôi…”
Đạm Đài U Nguyệt cúi đầu, dáng vẻ như vừa làm sai: “Bên ngoài Long Đảo, là tôi bất cẩn nói ra bí mật của cậu với Hoa Tộc”.
Diệp Bắc Minh cười khẽ: “Nói rất hay, lần sau nói nhiều hơn chút nhé”.
“Hả?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668508/chuong-2669.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.