“Thứ chúng ta nên so sánh không phải là được hay mất của một cá nhân, mà chúng ta nên vì cả Hoa Tộc Côn Luân!”
A a a!
Trong phút chốc, tất cả mộ huyệt dưới đất đều sáng lên, phát ra tiếng nức nở.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má Diệp Thanh Lam: “Minh nhi, con có thấy không?”
“Tổ tiên Hoa tộc đang đáp lại chúng ta…”
Không biết qua bao lâu.
Diệp Thanh Lam đã rời khỏi khu mộ.
Diệp Bắc Minh vẫn đứng yên ở đó, hai nắm đấm siết chặt!
“Bố, Nhược Giai và con gái vẫn còn phải chịu khổ bên trong Ma Uyên!”
“Đại lục Chân Võ chưa được cứu chữa, long mạch cũng chưa tìm được!”
“Chín sư tỷ và mẹ lại là người hiến tế!”
Những tiếng rít gào vang lên!
Hai mắt anh đỏ bừng, tròng mắt tràn ngập tơ máu!
Ngửa mặt lên trời rống giận: “Tại sao! Tại sao lại như vậy?”
“Tôi không cam tâm! Không cam tâm!”
Diệp Bắc Minh khàn giọng: “Tháp nhỏ…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh lùng trả lời: “Bây giờ thằng nhóc nhà cậu mới nhớ tới cái tháp này hả?”
“Khỏi hỏi, có cách khác!”
Tim Diệp Bắc Minh run lên, mặt xuất hiện vẻ kích động: “Cách gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Gia tăng sức mạnh!”
“Khi cậu đủ mạnh, thì gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668503/chuong-2664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.