Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, ông ta nói đúng đấy”.
Diệp Bắc Minh khó xử.
Hạ Nhược Tuyết cắn bờ môi đỏ mọng.
Rồi cô ấy quả quyết quay lưng nhảy vào trong Long Trì.
“Nhược Tuyết!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc, định bụng chạy tới kéo Hạ Nhược Tuyết lên.
Nhưng Hạ Nhược Tuyết đã nhanh chóng bơi tới gần Diệp Thanh Lam, cô ấy quát lên: “Bắc Minh! Anh đứng lại đó!”
“Em đã đến gần bác Lam rồi, nếu anh lại gần thì kiếm ý tử vong sẽ không ổn định!”
“Đến lúc đó bọn em sẽ gặp nguy hiểm!”
Cơ thể Diệp Bắc Minh cứng đờ: “Nhược Tuyết, em đừng làm bậy”.
“Chúng ta thương lượng trước đã, cần gì phải chọn cách làm mạo hiểm như vậy chứ!”
Hạ Nhược Tuyết ân cần mỉm cười nhìn anh đáp: “Bắc Minh, trước nay vẫn luôn là anh trả giá cho em”.
“Nay để em cứu bác Lam đi”.
“Vì bác Lam, dù có chết em cũng cam tâm tình nguyện!”
Cô ấy nhìn về phía kiếm nô rồi hỏi: “Tiền bối, tôi phải làm thế nào?”
Kiếm nô thẳng thắn trả lời: “Kiếm ý tử vong cần máu tươi để hóa giải!”
“Vậy nên...”
“Tôi hiểu rồi!”
Hạ Nhược Tuyết gật đầu nhẹ nhàng rồi đi về phía Diệp Thanh Lam.
Ngay sau đó.
Vút!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668484/chuong-2645.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.