“Họ mới sợ hãi, nếu không cả học viện Giám Sát này đều sẽ cảm thấy tôi dễ ức hiếp!”
“Hôm nay hống hách một phần, sau này bớt một phần rắc rối!”
“Tôi muốn cho người của học viện Giám Sát biết, đắc tội với Diệp Bắc Minh tôi chỉ có con đường chết!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: “Ha ha ha, cậu nhóc, thật ngông cuồng!”
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh nhìn Lục Tử Húc và Trịnh Nhất Hàm: “Dám cùng tôi lên đài võ đạo quyết một trận sinh tử không?”
“Đại cao thủ đứng thứ một ngàn lẻ một bảng xếp hạng Thương Khung?”
Đột nhiên, Lục Tử Húc bật cười với vẻ mặt âm trầm.
“Ha ha ha!”
“Diệp Bắc Minh, mày đúng là ngu xuẩn! Lại nghĩ ra cách này?”
“Ở học viện Giám Sát lên đài võ đạo chiến với tao một trận? Mày cho rằng thanh kiếm trong tay mày có tác dụng sao?”
Hắn nghiêm mắt, sát ý bừng bừng: “Có lẽ mày không biết!”
“Đài võ đạo của học viện Giám Sát khác với đài võ đạo ở những nơi khác!”
“Quy tắc của bọn tao là, chỉ có thể sử dụng sức mạnh của bản thân, cấm sử dụng vũ khí!”
“Không có thanh kiếm đó, một cảnh giới Thần Vương nhỏ bé như mày, dựa vào cái gì mà đối địch với cảnh giới Tôn Giả như tao?”
“Mày muốn chết, tao cho mày toại nguyện!”
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668445/chuong-2606.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.