Cổ Vân Tiêu mừng rỡ, dập đầu nói: “Thuộc hạ biết rồi ạ!”
Cùng lúc đó.
Ở sâu trong Tổng viện Giám Sát, trong một tòa nhà cổ kính.
“Con cháu của Diệp Phá Thiên ư? Diệp Bắc Minh...”
“Diệp Phá Thiên ơi Diệp Phá Thiên, lẽ nào đây là thứ Diệp Phá Thiên chuẩn bị cho con cháu mình sao?”
Mắt ông lão chợt lóe như đang tự hỏi gì đó.
Ngay sau đó, ông lão bật cười: “Chỉ một hậu duệ cảnh giới Thần Vương thì có thể thay đổi được gì chứ?”
“Ma Phong!”
Vút!
Một làn gió thổi qua, một người đàn ông mặc áo choàng đen quỳ xuống nói: “Có thuộc hạ!”
“Nghe được hết nhỉ?”
Ngón tay khô héo của ông già kia nhẹ nhàng gõ ghế đá: “Giết Diệp Bắc Minh rồi đem thanh kiếm kia về đây!”
...
Sau khi rời khỏi học viện Giám Sát, Phùng Vũ dừng bước: “Chu Long, cậu đã dùng lưu ảnh thạch ghi lại hình ảnh vừa rồi chưa?”
Chu Long chắp tay đáp: “Thầy Phùng, đã ghi lại hết rồi ạ”.
Phùng Vũ hài lòng gật đầu: “Cậu đưa lưu ảnh thạch cho Diệp Bắc Minh, nói với cậu ta rằng chúng ta đã cứu vợ chưa cưới của cậu ta đến đây rồi”.
“Vâng ạ!”
Chu Long vừa định rời đi.
Đạm Đài U Nguyệt bỗng mỉm cười nói: “Thầy phùng, để tôi đi đi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668432/chuong-2593.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.