Hắc Long Vương nhìn chằm chằm vào mắt anh, vẻ mặt bất thiện: "Đừng có vội chối!"
Diệp Bắc Minh trả lời đúng mực: "Tôi không có ý phủ nhận, Hóa Long quyết do sư phụ Hắc Long truyền thụ cho tôi!"
Hắc Long Vương hơi híp mắt: "Hắc Long?"
Diệp Bắc Minh trả lời: "Ông ấy nói ông ấy là tội nhân của tộc Rồng Đen, không muốn nói tên cho tôi biết".
Ánh mắt Hắc Long Vương hơi phức tạp.
Ông ta thở dài: "Em trai à, em cần gì phải thế, mọi người đã tha thứ cho em lâu rồi".
Đột nhiên.
Hắc Long Vương chợt quát lớn: "Nhóc con, quỳ xuống!"
Diệp Bắc Minh ngẩn ra, trong lòng có chút tức giận: "Hắc Long Vương tiền bối có ý gì?"
Hắc Long Vương lạnh nhạt nhìn Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, tôi muốn nhận cậu là đồ đệ, cậu có quỳ không?"
"Cái gì?"
Cơn tức giận trong lòng Diệp Bắc Minh biến mất, anh vui mừng quá đỗi.
Anh nhanh chóng quỳ một chân xuống!
"Diệp Bắc Minh bái kiến sư phụ thứ 103!'
Hắc Long Vương há hốc mồm, hoàn toàn ngây ngẩn: "Sư phụ thứ 103 á?"
"Thằng nhóc thối, sao cậu có nhiều sư phụ thế?"
Diệp Bắc Minh cười đáp: "Sư phụ, nếu con đã bái sư rồi, người sẽ không hối hận chứ?"
Hắc Long Vương hừ nhẹ: "Nếu tôi đã bắt đầu, dĩ nhiên sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668422/chuong-2583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.