"Dù dùng chính hai mắt của cậu trao đổi cũng được?"
Diệp Bắc Minh không chút do dự gật đầu: "Được!"
Một giây sau.
"Ha ha ha ha!"
Hắc Long Vương cười đầy tán thưởng: "Thế mà chẳng hề do dự, khá lắm, cậu quả nhiên trọng tình trọng nghĩa!"
"Điều này cũng chứng minh bổn vương không nhìn nhầm cậu, em trai tôi cũng không nhìn lầm cậu".
Chợt giọng ông ta ngưng lại: "Bổn vương có thể đồng ý cậu, dùng tinh huyết chữa khỏi mắt của sư tỷ cậu!"
"Nhưng, cậu cần phải đáp ứng giúp bổn vương làm một chuyện!"
Diệp Bắc Minh trực tiếp trả lời: "Được".
Hắc Long Vương chần chờ nhìn Diệp Bắc Minh: "Thằng nhóc kia, cậu không hỏi trước là chuyện gì hả? Sẽ không đổi ý chứ?"
...
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Thứ nhất, ông sớm đã có cách có thể cứu được hai mắt của sư tỷ tôi!"
"Lại vòng vo nói cho tôi, rõ ràng còn mang mục đích khác".
"Thứ hai, ông cố ý thiết kế để tôi chui vào rọ!"
"Là để tôi đồng ý làm việc thay cho ông!"
"Tôi không ngốc, sớm đã nhìn thấu rồi".
"Thứ ba, dù tôi đã nhìn thấu, nhưng chỉ cần ông cứu sư tỷ tôi, tôi cam tâm tình nguyện!"
"Còn có vấn đề gì không?"
Anh nói một đoạn dài.
Hắc Long Vương hơi kinh ngạc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668417/chuong-2578.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.