Một giọng nói già nua vang lên: “Con cháu nhà họ Diệp cuối cùng cũng đến đây rồi...”
Diệp Tiêu Tiêu nấp ở phía sau Diệp Bắc Minh.
Lồng ngực gần như dán lên lưng Diệp Bắc Minh!
Khuôn mặt cô ta lập tức trắng bệch: “Cánh cửa đá này đã không được mở ra gần triệu năm rồi, vậy mà vẫn còn có người còn sống?”
“Rốt cuộc đó là người hay quỷ?”
Giọng nói của Diệp Tiêu Tiêu cũng đang run rẩy.
Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc: “Diệp Phá Thiên? Ông không chết?"
“Là tôi”.
Giọng nói già nua truyền đến, chứng thực suy nghĩ của Diệp Bắc Minh.
“Tôi đã sớm ngã xuống, đây chỉ là một chút tàn hồn của tôi thôi”.
“Đời sau của tôi, vào đi”.
Diệp Bắc Minh không nói gì.
Sau khi tự hỏi vài giây, anh mới bước từng bước vào bên trong bảo khố nhà họ Diệp.
“Ê...”
Diệp Tiêu Tiêu có chút sợ hãi.
Nhưng cô ta vẫn cắn răng đi theo.
Sau khi tiến vào bảo khố nhà họ Diệp, Diệp Tiêu Tiêu phát hiện Diệp Bắc Minh đứng ở phía trước, vẫn không nhúc nhích.
Diệp Tiêu Tiêu vội vàng theo sau: “Diệp Bắc Minh, anh làm sao vậy...”
Cô ta còn chưa nói xong đã hoàn toàn ngừng thở.
Cả người cứ như hoá đá, nhìn về phía cảnh tượng trước mặt!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668388/chuong-2549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.