Lúc này còn dám nhạo báng tòa sát thần này?
Vụt!
Mọi người ở đây đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một người thanh niên từ bên ngoài sơn cốc đi tới.
“Trò hề này nên kết thúc rồi!”
Lâm Dật khoanh tay trước ngực, nhìn Diệp Bắc Minh ra lệnh: "Bản công tử chuẩn bị tiến vào bảo khố nhà họ Diệp, cậu cứ quỳ gối ngoài này và trông cửa đi".
"Chờ tôi tìm được thứ tôi muốn trong đó, có lẽ..."
Lâm Dật cười nghiền ngẫm: "... Có lẽ tôi có thể cho cậu chết nhẹ nhàng!"
Vèo!
Một tàn ảnh hiện lên, trong nháy mắt Diệp Bắc Minh xuất hiện trước người Lâm Dật.
Phía sau anh, một con huyết long hiện lên, kiếm Đoạn Long chém về phía đầu hắn!
Tiếng trầm đục vang lên, cảnh tượng khó tin xuất hiện.
Lâm Dật nhẹ nhàng giơ tay, bắt lấy kiếm Đoạn Long!
Vững như bàn thạch!
Không hề nhúc nhích!
Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: "Cái gì?"
Lâm Dật cực hưởng thụ vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Bắc Minh.
Hắn cười đầy khinh bỉ: "Kiếm Long Đồ, vũ khí bản mệnh của Diệp Phá Thiên!"
"Năm đó, sau trận chiến ấy, Diệp Phá Thiên ngã xuống, kiếm Long Đồ cũng gãy".
"Cậu chẳng những chữa trị được kiếm này, còn giúp nó phát huy ra sức mạnh vốn có!"
"Đáng tiếc là, ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668376/chuong-2537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.