Ông lão nhà họ Lâm hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta có thể giết Diệp Phá Thiên một lần, thì có thể giết hắn lần thứ hai”.
“Lần này, nhất định phải để nhà họ Diệp diệt vong hoàn toàn”.
“Loại chuyện như tro tàn lại cháy, tôi không muốn thấy lần thứ hai!”
…
“Thái tổ?”
Mọi người nhà họ Diệp sửng sốt.
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Ông ngoại, ông không nhầm chứ?”
Diệp Nam Thiên tỏ vẻ mặt nghiêm túc: “Không nhầm, theo thứ tự trên tộc phổ”.
“Bối phận của cô ta vừa hay là thái tổ!”
Đôi mắt của Diệp Tiêu Tiêu lóe lên: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh!”
“Tôi là thái tổ của ông ngoại anh!”
“Vậy thì là thái thái tổ của mẹ anh!”
Cô ta nhìn Diệp Bắc Minh, đập tay nói: “Theo bối phận, tôi là thái thái thái tổ của anh rồi!”
“Diệp Bắc Minh, còn ngây ra đó làm gì? Mau gọi thái thái thái tổ đi!”
Diệp Bắc Minh nhún vai: “Tôi mà ma tộc, chỉ có thể tính là nửa người nhà họ Diệp”.
“Đối với tôi, bối phận của cô không tính”.
Diệp Tiêu Tiêu bĩu môi: “Anh giở trò!”
Diệp Thanh Lam mỉm cười tiến lên: “Cô Diệp, chúng ta đừng để ý chuyện bối phận nữa”.
“Mọi người đều là người của nhà họ Diệp thượng cổ, lấy việc khôi phục nhà họ Diệp làm nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668364/chuong-2525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.