Lãnh Nguyệt thoáng đau lòng: “Lam nhi, Minh nhi có số mệnh của riêng nó”.
“Khó lắm mẹ con hai người mới có thể gặp được nhau, đừng để đến lúc thằng bé lên được, cơ thể của mẹ nó lại suy sụp”.
Hạ Nhược Tuyết khuyên nhủ: “Bác gái, dì Nguyệt nói rất đúng”.
Diệp Thanh Lam chỉ lắc đầu, tiếp tục nhìn về phía màn đêm đen sâu thẳm.
Đột nhiên.
Một bóng người xuất hiện, Diệp Thanh Lam kêu to: “Minh nhi!”
Hạ Nhược Tuyết hết sức kích động: “Bắc Minh!”
Canh nóng trong tay bỗng run lên một chút.
“Long Soái xuất hiện?”
“Diệp tướng quân!”
Các chiến sĩ Long Hồn nghe thấy âm thanh đều tập trung lại.
Một giây sau.
Đồng tử mọi người co rụt lại.
Chỉ thấy, một bóng người đạp không từ trong bóng tối đi tới, đó chính là Diệp Bắc Minh.
“Minh nhi!”
Diệp Thanh Lam kích động, suýt chút nữa đã bất tỉnh.
Diệp Bắc Minh đi từng bước đến bên cạnh mẹ mình, chân nguyên rót vào cơ thể Diệp Thanh Lam.
“Tham kiếm Long Soái!”
“Diệp tướng quân, anh không sao cả, may mắn quá!”
Lư Quốc Phong và các chiến sĩ Long Hồn vô cùng kích động.
“Bắc Minh…”
Con ngươi Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng, đi tới nhìn Diệp Bắc Minh một cái.
Trong suốt khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668269/chuong-2430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.