Ngay sau đó.
Hàng nghìn người bước ra lao về phía Diệp Bắc Minh.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ một cái góc nào đó trong ngục giam.
“Từ Thiên, sắp xong chưa?”
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Người trong ngục giam đồng loạt quay đầu nhìn về phía một nhà tù.
Một ông già lôi thôi duỗi eo nói: “Tên nhóc này nghịch thiên quá rồi, nhớ kỹ, không phải cậu ta đánh không lại các người”.
“Mà là do thể lực cạn kiệt, nên nếu cho cậu ta đủ thể lực”.
“Dù có thêm tất cả các người thì Từ Thiên ông cũng không phải là đối thủ của cậu ta đâu!”
Cả không gian lặng thinh.
Ánh mắt mọi người đầy vẻ khiếp sợ.
Ông lão nhếch nhác kia nói rất đúng.
Nếu không phải do người nhà họ Từ đủ đông, còn lựa chọn chiến thuật biển người nữa.
Thì rất có thể hôm nay Diệp Bắc Minh mặc sức tàn sát trong ngục giam Trấn Hồn rồi.
Bọn họ vốn là gia tộc Thượng Cổ đã kéo dài từ đời này sang đời khác hàng trăm nghìn năm nay.
Đây lại là đại bản doanh của nhà họ Từ, người tu võ cuồn cuộn liên tục được bổ sung.
Vậy nên bọn họ mới có thể khiến Diệp Bắc Minh kiệt quệ.
Một ông già tức giận nói: “Lão già kia, ai cho phép ông nói chuyện?”
Ông lão nhếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668256/chuong-2417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.