Từ Thiên hoảng sợ gào lên.
Rồi ông ta hóa thành một đống máu loãng văng ra bốn phương tám hướng.
Rầm!
Kiếm Trấn Ngục nện xuống mặt đất tháp Trấn Ngục, trời rung núi chuyển, một khe nứt cực kỳ khủng khiếp vạch ra.
Tấm thạch bích gần đó kêu lên từng tiếng răng rắc, bỗng nhiên nứt ra một lỗ hổng cực kỳ lớn.
Tấm thạch bích đã bị hỏng.
Một kiếm của Diệp Bắc Minh đã làm ngục giam Trấn Hồn vỡ nát.
Đây vẫn còn là người ư?
Thừa lúc mọi người còn đang bối rối.
“Mẹ, đừng sợ, chúng ta đi thôi!”
Diệp Bắc Minh không hề do dự dẫn theo Diệp Thanh Lam chạy ra ngoài ngục giam Trấn Hồn.
“Minh Nhi, chỉ cần có con bên cạnh thì mẹ chết ở đây cũng đáng”, Diệp Thanh Lam gật đầu nói.
“Giữ cậu ta lại!”
Huyết ảnh của Từ Thiên ngưng tụ trong ngục giam Trấn Hồn: “Đừng để cậu ta chạy thoát!”
Hơn trăm người đồng loạt xông lên.
Bọn họ ra tay gần như cùng lúc.
Diệp Bắc Minh quay đầu lại chém một kiếm, kiếm khí cuồng loạn, chém ngang phần lớn đòn đánh tới.
Nhưng làn khí khủng khiếp lại lan đến đây.
Rầm!
Hai mẹ con bị văng ra.
“Phụt!”
Diệp Thanh Lam phun ra một ngụm máu tươi.
Lòng Diệp Bắc Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668251/chuong-2412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.