“Lần trước, nhờ bị thương nên ma huyết trong cơ thể tôi mới có phản ứng!”
“Nếu không bị thương thì chắc có lẽ vĩnh viễn cũng không thể thức tỉnh sức mạnh trong huyết mạch được!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nóng nảy: “Thế nhưng chỉ cần tôi ra tay thì có thể giết ba người này ngay lập tức!”
“Cậu cần gì phải làm thế chứ?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Tháp nhỏ, tin tôi, tôi sẽ không chết đâu”.
“Tôi buộc phải thức tỉnh ma huyết, chỉ có như vậy mới có thể trở nên mạnh hơn”.
“Chỉ có như vậy mới có thể đến đại lục Thượng Cổ cứu mẹ!”
Anh hét lên.
Dưới ánh mắt của hàng trăm nghìn người.
Diệp Bắc Minh từ từ đứng lên, nhếch miệng cười: “Chưa ăn cơm à? Mạnh tay lên chút!”
“Trời ơi...”
“Cậu ta điên rồi à?”
“Đã bị thương vậy rồi mà còn dám mạnh miệng nữa sao?”
Rất nhiều người há hốc mồm kính trọng anh.
Cũng có vài người cười khinh khỉnh nói: “Vịt chết còn mạnh miệng!”
“Haha!”
Lão già áo xanh từ từ bước đến trước mặt Diệp Bắc Minh, tung một quyền đánh bay anh.
Diệp Bắc Minh bay văng ra ngoài mấy chục mét rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Lão già áo đen lắc đầu: “Con kiến cỏn con ấy cần ba người chúng ta cùng ra tay à?”
Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668207/chuong-2368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.