Chương trước
Chương sau
Diệp Bắc Minh nhìn ba lão già ở phía xa: "Cái gì là Ngụy Thần Đế?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy tư: "Dưới cảnh giới Thần Đế, trên cảnh giới Thần Chủ đỉnh phong!"  

 

"Bởi vì phép tắc của thế giới, tại Đại Lục Chân Võ, người tu võ không thể trở thành Thần Đế".  

 

"Chỉ có đến Đại Lục Thượng Cổ mới có thể bước một bước kia".  

 

"Cảnh giới của ba lão già này đủ rồi, nhưng vì phép tắc không cho phép nên không phải Thần Đế chân chính".  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đã hiểu".  

 

Bị ba lão già nhìn vào, Diệp Bắc Minh có cảm giác đang bị thú dữ nhìn chằm chằm.  

 

Rất nguy hiểm!  

 

Lục Đằng cũng ra khỏi phòng đấu giá: "Diệp Bắc Minh, giao tinh phách Yêu Thần cùng tất cả đan dược và đồng tiền trên người cậu ra đây!"  

 

"Sau đó đi đến trước mặt Lâm Tiêu dập đầu một trăm lần, lão phu có thể cân nhắc cho cậu chết nhanh gọn!"  

 

Ý lạnh vô hình quét tới: "Nếu không, lão phu nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn cậu, để cậu hưởng thụ cảm giác sống không bằng chết!"  

 

Một giây sau.  

 

Một giọng nói khác vang lên: "Diệp công tử, chỉ cần anh không bước ra khỏi phòng đấu giá nhà họ Tô, bọn họ sẽ không dám làm vậy với anh".  

 

Tô Lê mỉm cười đi tới.  

 

Khuôn mặt già nua của Lục Đằng đen như đít nồi: "Tô tiểu thư, cô muốn nhúng tay vào ân oán giữa chúng tôi sao?"  

 

Khuôn mặt Tô Lê bình tĩnh: "Lục cung chủ, tôi nhúng tay đấy, ông có thể làm gì chứ?"  

 

Lục Đằng nổi trận lôi đình: "Tô Lê!"  

 

"Cô đừng tưởng rằng nhà họ Tô có bối cảnh Đại Lục Thượng Cổ thì Thương Khung cung chúng tôi sẽ sợ cô!"  

 

Tô Lê mỉm cười: "Hiện giờ Diệp công tử còn đang trong phạm vi phòng đấu giá nhà họ Tô, nếu Lục cung chủ không sợ thì cứ ra tay".  

 

"Cô!"  

 

Lục Đằng tức giận, á khẩu không trả lời được.  

 

Quả thực, vừa rồi ba vị Thái Thượng trưởng lão ra tay đã khiến Diệp Bắc Minh lùi về phòng đấu giá nhà họ Tô.  

 

Bọn họ quả thực không dám ra tay!  

 

Nhưng.  

 

Chỉ cần Diệp Bắc Minh dám ra khỏi phòng đấu giá nhà họ Tô một bước, anh chắc chắn sẽ phải chết!  

 

Tô Lê không để ý tới Lục Đằng mà mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: "Diệp công tử, tôi đã chuẩn bị rượu ngon trà ngon, xin mời anh qua ngồi một chút?"  

 

Đôi mắt đẹp của cô ta lấp lóe, quét qua quét lại cơ thể Diệp Bắc Minh.  

 

Trên người Diệp Bắc Minh lại có đan dược Đế phẩm, còn là chín đan văn.  

 

Cô ta cảm thấy cực kỳ hứng thú.  

 

Cho nên, vì Diệp Bắc Minh mà đắc tội Thương Khung cung cũng chẳng tiếc!  

 

Lục Đằng nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh, giận dữ tới cực điểm: "Chẳng lẽ hôm nay kẻ này sẽ chạy được một kiếp sao?"  

 

"Hận! Tôi hận!"  

 

"Lâm Tiêu, con trai bố! Nếu hôm nay không thể báo thù được cho con, bố đã thua thiệt con quá nhiều!"  

Chu Chí Cao toát mồ hôi hột: “Đại ca, uống trà nào, chúng ta uống trà đi...”  

 

Điều khiến tất cả mọi người bất ngờ ấy là.  

Diệp Bắc Minh lại bình thản trả lời: “So với việc uống trà thì tôi càng thích giết người hơn!” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.