Diệp Bắc Minh cũng vô cùng kích động, đôi mắt hơi đỏ lên: "Tốt quá rồi, các em không có việc gì!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với các em vậy? Sao lại đến Đại Lục Thượng Cổ?"
Chu Nhược Giai và Tôn Thiến liếc nhìn nhau.
Cùng kể ra những việc đã trải qua trong mấy tháng nay.
Diệp Bắc Minh không thể tưởng tượng nổi: "Anh cũng đoán là mẹ đã ra tay cứu các em!"
"Á!"
Đột nhiên, Chu Nhược Giai hét lên: "Bắc Minh, dì Lam gặp nguy hiểm!"
"Lúc bọn em ở bên trong sơn cốc, đột nhiên có một đám lão giả xông vào, vì cứu chúng em nên dì Lam đã mở cửa truyền tống".
"Chính dì... chỉ sợ là lành ít dữ nhiều!"
Tôn Thiến bắt lấy cổ tay Diệp Bắc Minh: "Bắc Minh, làm sao bây giờ?"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đông lại: "Mẹ anh tạm thời sẽ không có nguy hiểm, thứ những người kia muốn hẳn là anh và con của anh!"
Tôn Thiến cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình.
Chu Nhược Giai nhướng mày: "Bắc Minh, anh định làm gì?"
Diệp Bắc Minh cảm nhận được hơi thở trong bụng Tôn Thiến, ngưng trọng đáp: "Một mình anh đi Đại Lục Thượng Cổ, Nhược Giai, em ở lại đây chăm sóc cho Tôn Thiến!"
....
"Lúc ở Thanh Huyền Tông, anh từng cảm giác hơi thở và tính toán thời gian, cũng sắp được mười tháng rồi".
"Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668184/chuong-2345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.